Tui nghĩ là do thói quen tự tạo cảm giác an toàn cho bản thân của mọi người, con người thường muốn suy nghĩ của họ không bị đứng ra ngoài, chỉ muốn được cái gọi là "fit in" (hòa hợp) với mọi người khác. Nên khi mọi người thấy một suy nghĩ của cá nhân nào đó khác lạ, nó như là bước ra khỏi vùng an toàn của họ khiến họ cảm thấy khó chịu, dẫn đến chỉ trích cá nhân đó.
Khi cậu đưa ra ý kiến mà không muốn nhận lại sự chỉ trích thì cậu phải cho người ta thấy được thực lực của cậu, rằng cậu đã làm được. Có vô số người trên thế giới này ban đầu đều xuất phát từ những suy nghĩ độc lập và bị chỉ trích nhưng rồi từ khi họ trở thành vĩ nhân thì mọi câu nói của họ đều trở thành chân lý của cuộc sống.
Có thể đó là suy nghĩ khác lạ hay kì lạ mà người khác khó có thể hiểu được, bị người ta cho là người lập dị hay không bình thường và bị mọi người chỉ trích, xa lánh và cô lập.
Họ không chỉ trích vì họ muốn, cái họ đang làm là cố phủ nhận cái mà họ muốn bằng cách tạo phản ứng. Họ sợ thế nên họ phủ nhận nó bằng cách chỉ trích người khác thay vì tự suy xét lại bản thân. Đó chỉ là một trong rất nhiều tính cách mà một người bị xã hội ảnh hưởng.
Suy nghĩ độc lập thì phải chịu đựng cô độc. Đó là chuyện bình thường.
Vì nó đi ngược lại đám đông, và ai cũng cho là mình đúng. Thật ra quan trọng quan điểm đó là đúng hay sai, tích cực hay tiêu cực nữa, sẽ có người ủng hộ cũng sẽ có người phản đối. Đôi lúc con người quá tự tin vào kiến thức và quan điểm của mình gây ra sự khiếm khuyết về kiến thức từ đó bảo thủ và chống đối ý kiến người khác.